"Tiếng vọng của sự trống rỗng".
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Một ngày nào đó, bạn tỉnh dậy.
Không phải tỉnh giấc sau một đêm ngủ dài, mà là một sự bừng tỉnh sâu sắc - một cái gì đó trong bạn bừng sáng, như thể bức màn đã rơi xuống.
Thế giới vẫn thế - những con người ấy, công việc ấy, những mục tiêu và tham vọng từng khiến bạn thao thức mỗi đêm.
Nhưng bây giờ… bạn nhìn tất cả như thể từ một nơi xa lạ.
Mọi thứ vẫn đang quay cuồng trong vòng xoay của nó, nhưng bạn đã không còn trong đó nữa.
Và bạn thấy… trống rỗng.
Bạn đã từng tin rằng sau sự bừng sáng, bạn sẽ cảm thấy tràn đầy ánh sáng, niềm vui, hỷ lạc.
Nhưng không.
Bạn nhìn quanh và thấy một khoảng lặng mênh mông, như thể bạn đang đứng giữa sa mạc không người, không phương hướng.
Vì mọi thứ bạn từng là, từng theo đuổi, từng khát khao… đã chết.
Bạn từng nghĩ mình là “một ai đó” - người có mục tiêu, có địa vị, có cái tôi, có ước mơ chinh phục.
Tất cả điều đó chính là những lớp áo mà xã hội, gia đình, trường học và niềm tin khoác lên cho bạn.
Bạn mang chúng, và tưởng rằng đó là chính mình.
Nhưng khi ánh sáng của nhận thức chiếu rọi - những lớp áo đó rơi rụng từng mảnh.
Và bạn nhận ra: mình không phải là bất kỳ điều gì trong số đó.
Bạn không phải là tên tuổi, không phải là công việc, không phải là các mối quan hệ, không phải là sự theo đuổi hạnh phúc.
Bạn chỉ là một sự hiện diện trống không.
Chính trong khoảnh khắc ấy - cái tôi tan biến.
Mọi động lực sống mà bạn từng biết - cũng tan theo.
Bạn không còn muốn hơn thua, không còn muốn trở nên “tốt hơn”, không còn cần được công nhận, không còn cần ai hiểu mình.
Bạn như một người đã chết giữa những người đang sống.
Nhưng cũng có thể nói: bạn là người sống duy nhất giữa đám đông đang mộng du.
Sự trống rỗng đó không phải là mất mát.
Nó là không gian - nơi sự thật có thể thở, nơi cuộc sống có thể nhảy múa mà không bị áp đặt, nơi tình yêu không còn là thương lượng, mà là sự tuôn trào vô điều kiện.
Nhưng lúc đầu, nó đáng sợ.
Con người không biết sống với khoảng không.
Họ chỉ biết lấp đầy.
Với hành động, với mục tiêu, với niềm tin, với người khác.
Khi sự bừng sáng đến, tất cả những thứ đó đều bị rút cạn.
Và bạn thấy mình không còn động lực sống, bởi vì toàn bộ hệ điều hành của bạn đã bị tháo dỡ.
Động lực cũ chết rồi - nhưng động lực mới chưa sinh ra.
Bạn ở giữa - vùng giao thoa giữa cái chết và sự tái sinh.
Đó là khoảnh khắc thiêng liêng.
Nếu bạn không trốn chạy khỏi nó - nó sẽ mở ra một cánh cửa.
Cánh cửa đó không dẫn đến đâu cả.
Nó không đưa bạn đến thành công, hay giác ngộ, hay hạnh phúc.
Nó chỉ dẫn bạn trở về chính mình.
Bạn không còn là người leo núi nữa.
Bạn trở thành ngọn núi.
Không ai cần bạn trở thành điều gì cả.
Bông hoa không nở để được ngợi ca.
Chim không hót để có người khen ngợi.
Và bạn… không sống để đạt được gì.
Bạn sống bởi vì bạn là.
Sự trống rỗng không phải là kẻ thù.
Nó là chiếc nôi.
Nó là lòng mẹ.
Nó là hư vô sinh ra mọi điều có hình.
Hãy ngồi yên với nó.
Hãy để cho sự mất phương hướng đâm xuyên bạn như một mũi tên.
Hãy cho phép sự chán nản, mất động lực, hoang mang tràn ngập bạn - nhưng đừng đồng hóa với nó.
Bạn không cần “tìm lại động lực”.
Bạn cần mất đi hoàn toàn.
Mất như một hạt giống tan rã trong lòng đất - không biết gì, không còn gì, không muốn gì.
Chỉ trong cái mất ấy, một cuộc sống thật sự mới có thể mọc lên.
Và khi điều đó xảy ra - bạn sẽ không gọi nó là “động lực” nữa.
Bởi vì không còn ai thúc đẩy bạn.
Không còn kẻ đi tìm.
Không còn người cần đạt được.
Chỉ còn dòng chảy.
Bạn sẽ rửa bát, quét nhà, viết, bước đi, yêu, khóc - nhưng tất cả sẽ đến từ một nguồn suối sâu thẳm bên trong, không tên, không lý do.
Sự sống không cần lý do để sống.
Bạn là chính Sự Sống đó.
Và đó là điều mà sự bừng sáng ban tặng: không phải hạnh phúc, không phải ánh sáng, không phải an lạc - mà là một cái mất sâu sắc, toàn diện, và thiêng liêng.
Chỉ khi bạn đã mất như thế, bạn mới thật sự sống.
Nếu bạn đang trống rỗng - hãy biết rằng: bạn đang ở nơi gần nhất với sự thật.Và đó không phải là kết thúc.
Đó là sự bắt đầu.
“Có lẽ, chúng ta không cần tìm lại động lực. Chúng ta cần ngồi lại với chính mình - đủ lâu để cũ kỹ tan rã, và cái thật có thể nảy mầm. Trong kinh tế, trong đời sống, trong chính ta.”
📖 Tác giả:
minhluankinhte.blogspot.com
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét