Từ tháng 10 trở đi: Không đi nhanh hơn thị trường, Không đi chậm hơn bản thân.

Hình ảnh
Tháng 8/2025. Thị trường chứng khoán Việt Nam đang ở một nhịp “vừa đủ để kẻ liều lĩnh gãy, người tỉnh thức bước tiếp”.  VN-Index sau giai đoạn lập đỉnh đã có vài phiên điều chỉnh nhẹ, dòng tiền nội vẫn luân chuyển đều đặn giữa các nhóm ngành - nhưng không còn kiểu "điên loạn" như vài tháng trước. Nhiều người nói: “Hết sóng rồi, cẩn thận.” Một số khác thì: “Đang tích lũy, chuẩn bị đánh tiếp.” Còn tôi, tôi không đứng về phía nào. Tôi chỉ nhìn thị trường như một chiếc gương. Và tôi nhìn thấy vài điều rất rõ: Không còn là thị trường của “ai mua cũng thắng”. Giai đoạn từ cuối 2024 đến giữa 2025 là một “cơn sóng dễ dãi”.  Nhiều cổ phiếu tăng hàng chục phần trăm chỉ vì có câu chuyện, không cần nền tảng.  Nhiều nhà đầu tư mới nghĩ mình đã “giác ngộ đầu tư”. Nhưng đến tháng 8 này, sự phân hóa rõ rệt : Những cổ phiếu có nền tảng, có kết quả kinh doanh thật, có chất lượng quản trị… bắt đầu “tăng chậm nhưng chắc”. Những mã theo sóng - không có gì ngoài kỳ vọng - thì bắt đầu rụng...

"Hiểu bản chất để - sống nhẹ nhàng và không bối rối".

"Cuộc sống không phải là một bài toán để giải, mà là một điệu nhảy để hòa nhập."

Và nếu bạn ngồi yên lặng đủ lâu, không phải để tìm lời giải, mà để buông bỏ nhu cầu hiểu, bạn sẽ thấy - tất cả mọi câu hỏi về nguồn gốc đều là biểu hiện của cái tôi bất an, luôn cần một điểm bắt đầu để cảm thấy an toàn.

Con người không thể chịu đựng nổi sự mênh mông.

Hãy nhìn vào nền kinh tế hiện đại - bạn sẽ thấy gì?

Sự cố gắng không ngừng để kiểm soát, để tối ưu hóa, để đưa mọi thứ về một mô hình hợp lý, khả năng dự báo.

Nhưng có gì trong cuộc sống thực sự là khả năng dự báo?

Dịch bệnh đến bất ngờ. Cuộc khủng hoảng tài chính trỗi dậy từ những góc khuất của lòng tham. Và rồi, AI - thứ mà chúng ta tạo ra - bắt đầu định hình lại chính hệ giá trị của con người.

Toàn bộ cấu trúc xã hội hiện đại dựa trên một nỗi sợ nguyên thủy:

Nỗi sợ cái không biết.

Nỗi sợ đó đẻ ra triết học, tôn giáo, khoa học - và cả kinh tế học.

Nhưng sự tồn tại chưa từng hỏi ý kiến chúng ta để hiện diện.

Nó không phải là một cổ phiếu bạn có thể định giá, không phải một sản phẩm có vòng đời.

👉 Nó chỉ là.

Từ sự sống sang nền sản xuất: Con người đánh mất mình.

Từ lúc bước vào thời kỳ công nghiệp, con người bắt đầu đồng hóa sự tồn tại với hiệu suất.

Sống - không còn là trải nghiệm - mà là sản xuất ra giá trị.

Con người trở thành "human capital", "nguồn lực", "data point".

Bạn có thấy nghịch lý không?

Khi một đứa trẻ được sinh ra - nó khóc, cười, quan sát bầu trời - nó đang sống một cách toàn vẹn.

Không mục tiêu, không KPI.

Nhưng lớn lên, người ta dạy nó rằng sống như vậy là vô nghĩa - rằng phải “làm điều gì đó”, “trở thành ai đó”.

Và thế là nó bắt đầu đi lạc.

Từ hiện diện, nó trở thành phấn đấu.

Nhưng sự tồn tại không cần bạn “trở thành”. Nó chỉ cần bạn trở về.

Một xã hội được thúc đẩy bởi sợ hãi sẽ tạo ra những nền kinh tế tiêu thụ không đáy.

Người ta mua để khỏa lấp. Đầu tư để né tránh cảm giác không đủ đầy.

Thị trường biết điều đó - và khai thác nó rất giỏi.

Các thương hiệu không bán sản phẩm, họ bán ảo tưởng về một bản ngã tốt hơn.

Nhưng không ai dạy bạn:

Ego không thể được hoàn thiện.

Nó chỉ có thể được quan sát, rồi vượt qua.

Trong một thế giới tràn ngập lựa chọn, tự do thực sự không nằm ở chỗ “muốn gì thì có”, mà là khả năng không cần có gì cả mà vẫn cảm thấy đủ đầy.

Đó là nền tảng của nền kinh tế tỉnh thức - nơi năng suất không phải là thước đo duy nhất.

Nơi nghỉ ngơi không phải là kẻ thù của tăng trưởng.

Nơi con người được dạy cách sống, không chỉ cách làm việc.

👉 Sự tồn tại - không bắt đầu cũng không kết thúc.

"Nguồn gốc của sự tồn tại là gì?"

Vì chúng ta tin rằng có một điểm bắt đầu.

Nhưng bạn có bao giờ thấy một vòng tròn bắt đầu từ đâu chưa?

"Khi bạn yên lặng, không khát cầu điều gì, không trốn chạy điều gì, đột nhiên bạn thấy - bạn đã là một phần của cái toàn thể rồi. 

Bạn không cần tìm nguồn gốc, bạn chính là gốc rễ."

Sự tồn tại không được sinh ra - nó tự biểu hiện.

Con người không được “tạo nên” để làm điều gì đó vĩ đại.

Mà là để nhận ra cái đã vĩ đại sẵn rồi - chính sự sống này.

Vậy thì, quay lại với nền kinh tế - ta đi đâu?

Nếu con người không còn gắn sự tồn tại với năng suất, nền kinh tế sẽ ra sao?

Câu trả lời không phải là “đình trệ” - mà là tái định hình.

Từ sự ám ảnh tăng trưởng sang phát triển bền vững.

Từ khai thác tài nguyên đến cân bằng sinh thái.

Từ con người lao động sang con người tỉnh thức.

Có thể chúng ta không cần nhiều sản phẩm hơn - mà cần nhiều khoảnh khắc thực sự sống hơn.

Có thể GDP không đo được hạnh phúc.

Và có thể, những gì sâu sắc nhất - lại không thể đo đếm.

Trong thế giới nơi mọi thứ đều bị đo đếm, sự sống vẫn lặng lẽ chảy qua từng khoảnh khắc, không cần được tối ưu, không cần được cải tiến.

Khi con người thôi níu kéo, thôi chạy theo những ảo ảnh về một cái tôi hoàn hảo… sự đơn giản bắt đầu hé lộ: không phải làm gì, không phải trở thành ai, chỉ cần có mặt - như chính mình.

Giữa cơn ồn ào của xã hội tiêu thụ và năng suất, vẫn còn một chốn tĩnh lặng - nơi ta không cần đạt được điều gì để xứng đáng với cuộc sống này.

Nơi đó, sự sống không còn là mục tiêu. Nó trở thành chính con đường.





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Chu Kỳ Ngành & Dòng Tiền Luân Phiên".

Tọa Quan Sơn Hổ Đấu: Nghệ Thuật Quan Sát Trong Đầu Tư. (2/8/2025)

“Chứng khoán tăng vù vù, mình nên làm gì khi chưa mua được cổ phiếu nào"?