"Bạn đã có đôi cánh từ lâu rồi".
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
(Tự do bắt đầu từ một cú nhảy)
Con người không nhận ra mình có khả năng gì cho đến khi họ thực sự khám phá ra điều đó.
Điều này giống như một chú chim nhỏ.
Chú chim, đang cuộn mình trong chiếc tổ mà cha mẹ đã dựng nên, quan sát họ bay lượn và thấy được niềm vui sướng trong những cú sải cánh.
Chú cũng muốn bay như vậy, được tung cánh giữa bầu trời vô tận, dưới ánh mặt trời.
Khi thấy cha mẹ bay cao, lướt đi cùng làn gió, trong lòng chú trỗi dậy một khao khát mãnh liệt.
Nhưng chú không biết rằng mình cũng có khả năng bay, cũng có thể tận hưởng niềm vui ấy, vũ điệu ấy.
Chú thậm chí còn không biết mình có cánh.
Cần một khoảng thời gian để cha mẹ thuyết phục chú.
Và họ có một cách riêng để làm điều đó.
Người mẹ có thể đậu ở một cành cao hơn và cất tiếng gọi con.
Chú chim con cố gắng bay lên nhưng còn sợ, sợ rằng mình sẽ rơi.
Nhưng mẹ vẫn tiếp tục gọi, điều đó tiếp thêm tự tin cho chú.
Đôi khi, người cha phải đẩy chú ra khỏi tổ.
Có nỗi sợ, có lo lắng, nhưng có một điều chắc chắn: lần đầu tiên, chú biết mình có cánh.
Chú vỗ cánh chập chững.
Chú chưa biết cách bay, nhưng mẹ không ở xa; chú vẫn cố gắng bay tới chỗ mẹ - điều kỳ diệu đã xảy ra.
Rồi tiếng gọi của mẹ sẽ vang lên từ một cái cây thứ hai, rồi từ khu rừng xa hơn.
Nhưng một khi chú biết mình có cánh, thì khoảng cách không còn quan trọng nữa.
Dần dần, chú không còn cần mẹ gọi hay cha đẩy.
Đến một ngày, chú đơn giản nói lời tạm biệt với cha mẹ và bay đi - không bao giờ quay lại.
Chú đã trở thành một cá nhân độc lập, là chính mình.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét