Từ tháng 10 trở đi: Không đi nhanh hơn thị trường, Không đi chậm hơn bản thân.

Hình ảnh
Tháng 8/2025. Thị trường chứng khoán Việt Nam đang ở một nhịp “vừa đủ để kẻ liều lĩnh gãy, người tỉnh thức bước tiếp”.  VN-Index sau giai đoạn lập đỉnh đã có vài phiên điều chỉnh nhẹ, dòng tiền nội vẫn luân chuyển đều đặn giữa các nhóm ngành - nhưng không còn kiểu "điên loạn" như vài tháng trước. Nhiều người nói: “Hết sóng rồi, cẩn thận.” Một số khác thì: “Đang tích lũy, chuẩn bị đánh tiếp.” Còn tôi, tôi không đứng về phía nào. Tôi chỉ nhìn thị trường như một chiếc gương. Và tôi nhìn thấy vài điều rất rõ: Không còn là thị trường của “ai mua cũng thắng”. Giai đoạn từ cuối 2024 đến giữa 2025 là một “cơn sóng dễ dãi”.  Nhiều cổ phiếu tăng hàng chục phần trăm chỉ vì có câu chuyện, không cần nền tảng.  Nhiều nhà đầu tư mới nghĩ mình đã “giác ngộ đầu tư”. Nhưng đến tháng 8 này, sự phân hóa rõ rệt : Những cổ phiếu có nền tảng, có kết quả kinh doanh thật, có chất lượng quản trị… bắt đầu “tăng chậm nhưng chắc”. Những mã theo sóng - không có gì ngoài kỳ vọng - thì bắt đầu rụng...

"Nỗ Lực & Ân Huệ".

Cái thực chỉ trở nên sẵn có khi bạn làm việc vì nó với tính toàn bộ của mình.

Có một nghịch lý trong đó. Bạn phải làm việc chăm chỉ, bạn phải làm việc một cách toàn bộ, say mê, nhưng bạn phải nhớ rằng điều đó không xảy ra chỉ do công việc của bạn... 

Nó xảy ra nhờ ân huệ...

Bạn làm việc chăm chỉ - điều đó không bao giờ xảy ra nếu bạn không làm việc chăm chỉ, chắc chắn.

Nó không giống như nhân quả.

Nó không phải là bạn đun nóng nước đến một trăm độ và sau đó nó phải bốc hơi - không phải như thế.

Nó không phải là quy luật tự nhiên; lực hấp dẫn.

Nó là quy luật thứ hai, một luật hoàn toàn khác của ân huệ.

Bạn làm việc chăm chỉ, bạn đi tới điểm một trăm độ, thế rồi bạn chờ đợi ở đó - rộn ràng, khao khát, sống động, hạnh phúc, mở hội, ca hát, nhảy múa ở điểm một trăm độ.

Nó phải vậy, bạn phải đạt tới điểm một trăm độ - nhưng bây giờ bạn phải chờ đợi, bạn phải chờ đợi một cách kiên nhẫn, yêu thương, ân huệ giáng xuống.

Hay, bạn có thể nói rằng ân huệ dâng lên - cả hai nghĩa đều như nhau, bởi vì nó tới từ cốt lõi sâu nhất của bản thể bạn, nó đang đến với bạn - nó thực sự đến từ đâu đó bên trong bạn.

Làm việc chăm chỉ là cần thiết để đạt tới ân huệ, nhưng cái thực cuối cùng xảy ra chỉ bởi ân huệ. 

Đây là một nghịch lý. 

Thật khó để hiểu nó.

Bởi vì nghịch lý này mà hàng triệu người đã lạc lối.

Có rất ít người đã nói - và họ rất logic, logic của họ thật hoàn hảo - có rất ít người nói rằng. 

"Nếu nó đến chỉ do nỗ lực của chúng ta, thì tại sao phải bận tâm đến ân huệ và Thượng đế? 

Nếu nó xảy ra chỉ do nỗ lực của chúng ta, thì được, chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và chúng ta sẽ làm cho nó xảy ra".

Vì vậy họ không nói về ân huệ hay Thượng đế. 

Họ sẽ bỏ lỡ - bởi vì điều đó không bao giờ xảy ra chỉ bởi nỗ lực của bạn.

Thế rồi có những người nói rằng nếu điều đó xảy ra chỉ do ân huệ và không bao giờ xảy ra bởi nỗ lực riêng của chúng ta, thế thì tại sao phải bận tâm?

Chúng ta nên chờ đợi - và bất kì khi nào Thượng đế muốn, nó sẽ xảy ra. 

Cả hai đều bỏ lỡ: 

Một người bỏ lỡ vì bản ngã rằng - “Chỉ nỗ lực của tôi là đủ, chỉ mình tôi là đủ”; người còn lại vì lười biếng, thờ ơ. 

Người về đến nhà phải đi theo con đường nghịch lý. 

Đây là nghịch lý: 

"Tôi phải làm việc chăm chỉ. Không chỉ chăm chỉ, tôi phải hoàn toàn đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Chỉ khi đó tôi mới có thể nhận được ân huệ".

Nhưng điều đó xảy ra nhờ ân huệ.

Một khoảnh khắc tới khi tôi đã làm tất cả những gì tôi có thể làm, và thế thì tôi cầu nguyện rằng bây giờ không thể làm được gì nữa từ phía tôi, bây giờ cần một cái gì đó từ phía bên kia, bây giờ bạn cũng có thể làm điều gì đó. 

Và Thượng đế bắt đầu làm việc với bạn chỉ khi bạn đã làm tất cả những gì bạn có thể làm.

Nếu một cái gì đó vẫn còn thiếu và một phần con người bạn vẫn còn chưa tham gia, thì Thượng đế không thể đến giúp bạn, Thượng đế chỉ giúp những người tự giúp mình. 

Đây là nghịch lý của người Hasid: anh ta làm việc chăm chỉ, và dầu vậy anh ta tin tưởng rằng việc nở hoa tối thượng sẽ chỉ có được bởi ân huệ của anh ta, bởi ân huệ của Thượng đế. 

Và nó thật đẹp.

Chúng ta rất nhỏ bé, nỗ lực của chúng ta không thể tạo ra nhiều thứ. 

Ngọn lửa của chúng ta rất nhỏ - chỉ bằng ngọn lửa này thôi chúng ta không thể đốt cháy toàn bộ sự tồn tại.

Nhưng nếu giọt nước có thể rơi vào trong lời cầu nguyện sâu sắc, đại dương trở nên sẵn có.

Khi giọt nước thảnh thơi, nó trở nên có khả năng chứa đại dương trong chính nó.

Con người là cả hai.

Con người là nghịch lý. 

Con người là hạt nhỏ nhất của ý thức: nguyên tử, rất nguyên tử; tuy nhiên con người cũng chứa đựng cái bao la.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Chu Kỳ Ngành & Dòng Tiền Luân Phiên".

Tọa Quan Sơn Hổ Đấu: Nghệ Thuật Quan Sát Trong Đầu Tư. (2/8/2025)

“Chứng khoán tăng vù vù, mình nên làm gì khi chưa mua được cổ phiếu nào"?