Từ tháng 10 trở đi: Không đi nhanh hơn thị trường, Không đi chậm hơn bản thân.

Hình ảnh
Tháng 8/2025. Thị trường chứng khoán Việt Nam đang ở một nhịp “vừa đủ để kẻ liều lĩnh gãy, người tỉnh thức bước tiếp”.  VN-Index sau giai đoạn lập đỉnh đã có vài phiên điều chỉnh nhẹ, dòng tiền nội vẫn luân chuyển đều đặn giữa các nhóm ngành - nhưng không còn kiểu "điên loạn" như vài tháng trước. Nhiều người nói: “Hết sóng rồi, cẩn thận.” Một số khác thì: “Đang tích lũy, chuẩn bị đánh tiếp.” Còn tôi, tôi không đứng về phía nào. Tôi chỉ nhìn thị trường như một chiếc gương. Và tôi nhìn thấy vài điều rất rõ: Không còn là thị trường của “ai mua cũng thắng”. Giai đoạn từ cuối 2024 đến giữa 2025 là một “cơn sóng dễ dãi”.  Nhiều cổ phiếu tăng hàng chục phần trăm chỉ vì có câu chuyện, không cần nền tảng.  Nhiều nhà đầu tư mới nghĩ mình đã “giác ngộ đầu tư”. Nhưng đến tháng 8 này, sự phân hóa rõ rệt : Những cổ phiếu có nền tảng, có kết quả kinh doanh thật, có chất lượng quản trị… bắt đầu “tăng chậm nhưng chắc”. Những mã theo sóng - không có gì ngoài kỳ vọng - thì bắt đầu rụng...

"Israel một quốc gia được dựng lên bởi quyền lực - không phải bởi dòng chảy tự nhiên của lịch sử".

 Tại Sao Có Những Quốc Gia Không Bao Giờ Yên?

Tôi có xem một bộ phim - một bộ phim rất đẹp về một gia đình Do Thái chính thống, thuộc phái Hassid (một nhóm tôn giáo cổ). Người Do Thái chính thống không coi Hassid là ngang hàng với họ - họ xem đó là những kẻ bị ruồng bỏ. Và ngay cả ngày nay, phái Hassid vẫn không công nhận quốc gia Israel, vì họ nói: “Israel sẽ chỉ được lập nên khi Đấng cứu thế xuất hiện - nhưng Ngài đang ở đâu?”

Lập luận của họ rất hợp lý. Quốc gia Israel hiện nay do các chính trị gia tạo ra, không phải bởi Đấng cứu thế. Họ không chấp nhận quốc gia này - và tôi đồng tình với họ rằng đây là một thực thể bị cưỡng ép, không phải một quốc gia phát triển tự nhiên. Do đó, người Do Thái ở Israel sẽ mãi mãi gặp rắc rối.

Người Do Thái tưởng rằng người Mỹ đã ban ơn cho họ khi lập ra Israel - không phải vậy. Họ đã làm một việc còn tồi tệ hơn cả Adolf Hitler, bởi vì điều này sẽ trở thành một vấn đề liên tục không bao giờ chấm dứt. Israel không tồn tại suốt nhiều thế kỷ; đó là một quốc gia Hồi giáo, tên là Palestine, được bao quanh bởi các quốc gia Hồi giáo. Chỉ vì thắng Thế chiến thứ hai và chiếm được đất Palestine, người ta đã ép buộc thành lập một quốc gia. Hoàn toàn độc đoán. Người dân ở đó là Hồi giáo - đó là đất nước của họ.

Có thể hàng ngàn năm trước, nơi đó là của người Do Thái - nhưng suốt hàng ngàn năm nay, nó là đất nước của người Hồi giáo. Và bây giờ, người ta thay đổi bản đồ một cách đột ngột, đặt quốc gia Israel nhỏ bé giữa một đại dương thù địch. Ở Trung Đông, tất cả các nước đều là Hồi giáo. Quốc gia nhỏ bé này, Israel, sẽ liên tục chịu đau khổ. 

Và Mỹ có thể giúp nó được bao lâu? 

Người Do Thái Mỹ còn đổ tiền vào được bao lâu? 

Sớm hay muộn, sự thật lịch sử phải được nhìn nhận.

Đất nước ấy là của người Hồi giáo - xung quanh toàn là nước Hồi giáo, đoàn kết chặt chẽ - mà họ lại ném người Do Thái vào giữa biển thù địch đó. Trước kia, họ đã thoát ra khỏi Israel - lịch sử từng tử tế hơn với họ. Và không cần thiết lập một quốc gia - họ từng sống khắp nơi trên thế giới. Cả thế giới đã trở thành quốc gia của họ.

Khi bạn mất quốc gia, cả thế giới sẽ là quốc gia của bạn - tại sao còn bận tâm đến một quốc gia? Lý do của tôi là khác: Đây là một chiến lược chính trị để giữ một căn cứ quân sự - bởi vì Israel sẽ luôn cần sự giúp đỡ từ Mỹ, và do đó Mỹ sẽ luôn giữ căn cứ quân sự ở đó, gần sát với Nga. Và người Do Thái sẽ không chống lại Mỹ, vì họ được Mỹ bảo vệ - họ gần như là nô lệ của Mỹ. Không có Mỹ, Israel sẽ lập tức sụp đổ - họ sẽ bị tàn sát.

Cho nên, sự phụ thuộc ấy là bảo chứng để Mỹ có căn cứ ở Trung Đông. Các nước Hồi giáo khác sẽ không cho bạn căn cứ - người Kitô giáo, mà Kitô giáo và Hồi giáo đã đánh nhau suốt 1.500 năm, hết cuộc thập tự chinh này đến cuộc thập tự chinh khác.

Tôi không thường đồng tình với các cộng đồng cực đoan. Nhưng lần này, tôi hiểu họ.

Quốc gia ấy - Israel - không được sinh ra theo cách thông thường của lịch sử nhân loại: tích tụ dân cư, phát triển văn hóa, hình thành biên giới, đấu tranh tự chủ. Nó được tạo ra sau một cuộc chiến toàn cầu, trên bàn cờ địa chính trị, và bằng một bản đồ được vẽ lại bởi những người chiến thắng.

Từ góc nhìn thực tế, đó là một vùng đất nhỏ bé - bị bao quanh bởi các thế lực đối lập, đặt giữa đại dương căng thẳng và bạo lực. Nhưng từ góc nhìn chiến lược, nó là một vị trí "đẹp" đến mức nguy hiểm: vừa là bàn đạp, vừa là tiền đồn, vừa là lá chắn cho một siêu cường ở xa.

Không khó để thấy: Sự hiện diện của Israel không chỉ là một thực thể chính trị - nó là một biểu tượng chiến lược. Và đó chính là vấn đề.

Bởi khi một quốc gia không thể tự đứng vững nếu thiếu viện trợ quân sự và tài chính, nó không thực sự là một quốc gia. Nó là một cơ sở. Một dự án. Một điểm chốt.

Và như mọi điểm chốt khác - nó dễ bị hy sinh, dễ bị đổi chác, và không bao giờ được yên.

Không ai có thể phủ nhận sự khốc liệt mà người dân Israel đã phải trải qua để tồn tại. Nhưng cũng không thể phủ nhận: Một quốc gia bị áp đặt, dù có vũ trang và giàu có đến đâu, vẫn luôn sống trong tâm thế tạm bợ.

Một ngày nào đó, thế giới sẽ phải đối mặt với câu hỏi:

Chúng ta đã tạo ra một quốc gia - hay chỉ là dời khủng hoảng từ chỗ này sang chỗ khác?

Bởi vì có những thứ không thể sinh ra từ các cuộc họp, các bản đồ, hay những cái bắt tay.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Chu Kỳ Ngành & Dòng Tiền Luân Phiên".

Tọa Quan Sơn Hổ Đấu: Nghệ Thuật Quan Sát Trong Đầu Tư. (2/8/2025)

“Chứng khoán tăng vù vù, mình nên làm gì khi chưa mua được cổ phiếu nào"?