“Chúng ta đang lớn lên mà không ai vỗ tay”.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Một góc nhìn trung thực, sâu lặng về Việt Nam năm 2025 - nơi tăng trưởng không ồn ào, nhưng chuyển mình đủ rõ để một người - viết lại hôm nay.
(31/7/2025) - Lặng lẽ mà rõ ràng.
Sáng nay tôi bước ra khỏi căn hộ ở Sài Gòn, trời nắng vừa kịp lên tới 36 độ.
Trên vỉa hè, một người phụ nữ đang đẩy xe bánh mì, tay cầm điện thoại, vừa livestream vừa nói chuyện với khách.
Một đứa bé chạy ngang qua, giọng mẹ nó vọng lại từ đầu hẻm: “Coi chừng xe đó, con!”.
Tôi đứng chờ đèn đỏ, ngước lên, thấy tấm pano mới treo ngoài công trường:
“Hướng tới tương lai số, xanh và bền vững”.
Không ai dừng lại để đọc.
Nhưng có lẽ, ai cũng đang sống trong nó.
Việt Nam năm 2025 không có một bản nhạc nền rõ ràng.
Không quá hối hả.
Không còn cái náo nhiệt rối bời như thời đô thị hóa bùng nổ, nhưng cũng chưa đủ yên để gọi là già dặn.
Chúng ta ở vào một độ tuổi khó đặt tên - một quốc gia vừa bước qua ngưỡng trưởng thành nhưng chưa thật sự biết mình muốn trở thành ai.
Kinh tế vẫn tăng trưởng, dù không còn gây ồn ào như trước.
Những bản tin về đầu tư nước ngoài, xuất khẩu chip, hợp tác AI, hạ tầng số... đều đặn xuất hiện, nhưng không còn tạo nên sóng gió.
Giống như một đứa trẻ vốn được khen vì biết đi, giờ đã biết chạy, nhưng chạy rồi thì... không ai vỗ tay nữa.
Cái người ta đợi, là nó có ngã không.
Tôi gặp một người bạn làm trong lĩnh vực năng lượng.
Anh nói: "Bọn mình giờ làm gì cũng phải nghĩ tới lưới điện - không phải vì thiếu điện, mà vì phân phối không kịp. Cái gì cũng đang phát triển, nhưng không đều".
Một câu nói đơn giản, nhưng khiến tôi nhớ đến rất nhiều thứ.
Những con đường cao tốc mở ra, nhưng y tế xã ở Tây Nguyên vẫn thiếu người.
Cơ hội nghề nghiệp dồn về thành phố, nhưng giá nhà thì dội lên tận nóc.
Ở đâu đó giữa biểu đồ tăng trưởng ấy, vẫn còn những vùng trắng - không phải vì bị bỏ quên, mà vì chưa ai đi tới kịp.
Tôi nhớ đến em sinh viên năm ba mà tôi từng gặp.
Em nói đang học lập trình AI và sẽ thi IELTS để tìm học bổng nước ngoài.
Nhưng rồi lại im lặng một lúc rồi bảo:
"Em không muốn đi luôn. Em chỉ muốn biết liệu ở đây có chỗ nào thật sự cần tụi em làm không".
Câu hỏi đó, tôi không trả lời được. Nhưng tôi hiểu, nhiều người trẻ Việt Nam không thiếu tài năng.
Họ chỉ thiếu những nơi khiến họ muốn gắn bó.
Chúng ta không thiếu cơ hội.
Chúng ta thiếu sự đồng đều.
Chúng ta thiếu cảm giác rằng khi mình cố gắng, thì cái nỗ lực ấy sẽ không bị nuốt vào khoảng trống nào đó giữa luật lệ, hệ thống và thực tế.
Nhưng tôi không bi quan.
Vì chính lúc này, cũng đang có những người làm việc lặng thầm để vá từng lỗ hổng đó - từng dự án nhỏ ở nông thôn, từng cải tiến trong lớp học vùng xa, từng cán bộ âm thầm cải cách ở cấp xã.
Họ không lên báo.
Nhưng chính họ đang giúp đất nước này không đổ lệch về một phía.
Việt Nam 2025 là một phiên bản trầm hơn của chính mình.
Không hào nhoáng.
Không tự huyễn.
Nhưng bắt đầu hiểu rằng đi xa không phải bằng việc chạy nhanh, mà là chạy đúng hướng.
Nhiều người trẻ không còn bị thuyết phục bởi những khẩu hiệu lớn. Họ muốn thấy thực chất.
Muốn sống có giá trị.
Muốn góp phần - nhưng là phần tử tế.
Có thể không ai nói ra, nhưng chúng ta đang bước vào một thời kỳ của những người tỉnh táo.
Những người không còn mộng tưởng quá mức, nhưng cũng không chịu buông tay.
Họ sống, làm việc, cống hiến trong giới hạn có thể - và tìm cách nới rộng dần cái giới hạn ấy mỗi ngày.
Không bằng tranh đấu.
Mà bằng sự kiên trì.
Tôi tin rằng, nếu 50 năm sau ai đó đọc lại những dòng này, họ sẽ không thấy một bản tường trình.
Họ sẽ thấy một khoảnh khắc.
Một đoạn giữa.
Một thời mà đất nước không còn khởi đầu, nhưng cũng chưa kết thúc.
Một thời mà mọi chuyển mình đều đến trong yên lặng, như tiếng cây lớn lên vào ban đêm - không ai nghe, nhưng sáng ra, đã thấy khác.
Chúng ta không cần được cả thế giới chú ý.
Chúng ta chỉ cần mỗi ngày trôi qua, có một điều đúng đắn xảy ra.
Một đứa trẻ được đi học gần nhà hơn.
Một nhóm kỹ sư làm ra được phần mềm đầu tiên có thể dùng cho người khiếm thị.
Một người nông dân được trả giá đúng cho công sức mình bỏ ra.
Và một thế hệ lớn lên mà không cần rời bỏ quê hương để cảm thấy mình xứng đáng.
Sáng nay trời nắng, chiều có thể mưa.
Mọi thứ vẫn thế.
Nhưng có điều gì đó - tôi không biết tên - đang chuyển dần.
Rất nhẹ. Rất lặng. Nhưng đủ rõ để tôi phải viết lại hôm nay.
Không phải để ghi nhận.
Mà để nhớ rằng: chúng ta đã từng đi qua một thời kỳ như vậy.
Một thời kỳ không có tiếng vang, nhưng có tiếng tim đập.
📖
minhluankinhte.blogspot.com
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét