Từ tháng 10 trở đi: Không đi nhanh hơn thị trường, Không đi chậm hơn bản thân.

Hình ảnh
Tháng 8/2025. Thị trường chứng khoán Việt Nam đang ở một nhịp “vừa đủ để kẻ liều lĩnh gãy, người tỉnh thức bước tiếp”.  VN-Index sau giai đoạn lập đỉnh đã có vài phiên điều chỉnh nhẹ, dòng tiền nội vẫn luân chuyển đều đặn giữa các nhóm ngành - nhưng không còn kiểu "điên loạn" như vài tháng trước. Nhiều người nói: “Hết sóng rồi, cẩn thận.” Một số khác thì: “Đang tích lũy, chuẩn bị đánh tiếp.” Còn tôi, tôi không đứng về phía nào. Tôi chỉ nhìn thị trường như một chiếc gương. Và tôi nhìn thấy vài điều rất rõ: Không còn là thị trường của “ai mua cũng thắng”. Giai đoạn từ cuối 2024 đến giữa 2025 là một “cơn sóng dễ dãi”.  Nhiều cổ phiếu tăng hàng chục phần trăm chỉ vì có câu chuyện, không cần nền tảng.  Nhiều nhà đầu tư mới nghĩ mình đã “giác ngộ đầu tư”. Nhưng đến tháng 8 này, sự phân hóa rõ rệt : Những cổ phiếu có nền tảng, có kết quả kinh doanh thật, có chất lượng quản trị… bắt đầu “tăng chậm nhưng chắc”. Những mã theo sóng - không có gì ngoài kỳ vọng - thì bắt đầu rụng...

Giữa Những Nhịp Đỏ: Không Phải Mua Hay Bán, Mà Là Sắp Xếp Lại Chính Mình.

Tôi nhận ra: thị trường không cần mình luôn đúng, nó chỉ cần mình không phản ứng sai quá nhiều lần. 

Những nhịp điều chỉnh gần đây, thay vì khiến tôi hoảng loạn, lại mở ra một khoảng yên tĩnh để ngồi lại. 

Không phải để hành động gấp gáp, mà để sắp xếp lại vị trí của mình trong bức tranh rộng hơn.

Đây là lúc tôi bắt đầu phân loại lại mọi thứ trong đầu: cổ phiếu, danh mục, cảm xúc, và cả những kỳ vọng đã bị thổi phồng trong lúc thị trường tăng.

Ba nhóm cổ phiếu - không phải để phân tích, mà để lựa chọn tâm thế.

Tôi chia cổ phiếu thành ba nhóm rõ rệt - không theo ngành, không theo dòng tiền - mà theo mối quan hệ của tôi với chúng.

(1) Nhóm giữ lâu dài - tôi hiểu, tôi tin, tôi theo sát.

Đây là nhóm cổ phiếu mà tôi biết rõ vì sao mình đang giữ. 

Tôi đã đọc báo cáo tài chính, hiểu mô hình kinh doanh, đã thấy đội ngũ lãnh đạo hành xử nhất quán. 

Những nhịp điều chỉnh không làm tôi lo lắng vì tôi không giữ chúng để ăn T+ hay đánh sóng. 

Tôi giữ vì đây là tài sản gắn với tăng trưởng thực tế, lợi nhuận thật, chiến lược rõ ràng.

Mỗi lần giá rơi là một lần tôi hỏi: định giá còn hấp dẫn không? 

Dòng tiền hoạt động ra sao? 

Nếu câu trả lời vẫn vững, tôi không chốt. Tôi chỉ cân nhắc gia tăng nếu có vùng giá chiết khấu.

Tôi không xem nhóm này là “cổ phiếu”, tôi xem là “vị trí chiến lược trong doanh nghiệp tốt”.

(2) Nhóm đang thử nghiệm - chưa đủ tin, nhưng không hoàn toàn mù mờ.

Đây là nhóm mà tôi vào vì có tín hiệu dòng tiền, có điểm breakout, hoặc có kỳ vọng ngắn/mid-term. 

Tôi chưa tin tuyệt đối, nhưng có lý do hợp lý để nắm giữ. 

Với nhóm này, tôi luôn để một ngưỡng lỗ rõ ràng, và một điểm mục tiêu rõ ràng. Không kỳ vọng mù mờ. Không bám dính.

Nếu thị trường chỉnh, tôi sẵn sàng thoát từng phần, và chỉ giữ lại nếu nó vượt qua được các “bài kiểm tra tâm lý” tôi đã đặt ra trước đó.

Nhóm này không phải để yêu, mà để rèn luyện phản xạ.

(3) Nhóm sai lầm - tôi từng hy vọng, giờ chỉ cần trung thực.

Có những mã tôi từng kỳ vọng, từng vào với tâm thế lạc quan, nhưng giờ nhìn lại - không còn lý do để giữ. 

Dòng tiền đã rút, câu chuyện không còn hấp dẫn, hoặc thị trường đã không ủng hộ nữa. 

Với nhóm này, tôi không tìm cách "gồng" hay “chờ hồi”.

Tôi tập trung vào việc trung thực với chính mình. Nếu sai - cắt. Nếu lỗ - học. 

Nhưng tuyệt đối không để nó tiếp tục kéo năng lượng, tâm trí và cơ hội của tôi đi.

Cắt lỗ không đau bằng giữ mãi một sai lầm mà không dám gọi tên.

Đặt câu hỏi về rủi ro và kỳ vọng - không phải để dọa mình, mà để lật lại cảm xúc.

Tôi có một thói quen, mỗi tuần đều viết lại hai cột song song trong nhật ký đầu tư:

Cột 1: Kỳ vọng đang có là gì? Tại sao tôi nghĩ cổ phiếu này sẽ tăng? Dựa vào điều gì?

Cột 2: Nếu sai thì sao? Rủi ro nào có thể đến? Tình huống xấu nhất là gì?

Việc viết ra - không giữ trong đầu - giúp tôi thấy rõ: đôi khi kỳ vọng quá mơ hồ, và rủi ro thì bị xem nhẹ. 

Cũng từ đó, tôi điều chỉnh lại tỷ trọng, hoặc viết ra kịch bản hành động nếu thị trường xấu hơn mình nghĩ.

Tôi không chờ khi lửa cháy mới tìm đường thoát. 

Tôi luôn vẽ sơ đồ thoát hiểm trước, không phải vì tôi sợ, mà vì tôi biết mình sẽ cảm xúc, và cảm xúc thì không giúp tôi hành động chuẩn xác.

Giữ kỷ luật khi thị trường mất phương hướng - không phải để thắng, mà để tồn tại

Đây là lúc tôi bắt đầu trở lại với bảng kỷ luật cá nhân - thứ nhiều người nói là “khô khan”, nhưng thực ra là “cứu mình khỏi đuối”.

(1) Không margin quá 30% danh mục tổng.

(2) Không mua nếu chưa có ít nhất 2 lý do rõ ràng và hợp lý.

(3) Không giữ một cổ phiếu giảm quá 15% so với giá vốn nếu không có cập nhật tích cực mới.

(4) Không đưa ra quyết định giao dịch khi đang quá vui hoặc quá lo.

Những quy tắc này không phải là luật bất biến, nhưng chúng là hàng rào để tôi không đi quá xa khỏi sự tỉnh táo. 

Thị trường không cần tôi đánh hay thắng mỗi phiên. Nó chỉ cần tôi tồn tại lâu hơn sự điên rồ nhất thời.

Tôi không giỏi, nhưng tôi muốn “rõ” hơn mỗi ngày. Tôi không có tham vọng đánh bại thị trường. 

Tôi chỉ có một mục tiêu: hiểu mình rõ hơn mỗi ngày, phản ứng đúng hơn mỗi tuần, và sống sót đủ lâu để thấy được phần thưởng từ sự nhất quán.

Giữa thị trường hôm nay - đỏ nhẹ, nhưng chưa có dấu hiệu tháo chạy - tôi không vội vào thêm, cũng không vội thoát sạch. 

Tôi chỉ đang nhìn lại từng con số, từng quyết định, từng cảm xúc… và sắp xếp lại chúng, như dọn lại bàn làm việc.

Khi bàn làm việc gọn gàng, tôi làm việc tốt hơn. 

Khi danh mục được cấu trúc lại, tôi không bị hoảng ngay cả khi thị trường la lên.

Tôi đang viết không phải để chứng minh gì. Tôi viết để nhắc mình sống như một “chủ nhân”, không phải như con lắc của thị trường.

minhluankinhte.blogspot.com

https://www.facebook.com/share/1F9wciuNbB/



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Chu Kỳ Ngành & Dòng Tiền Luân Phiên".

Tọa Quan Sơn Hổ Đấu: Nghệ Thuật Quan Sát Trong Đầu Tư. (2/8/2025)

“Chứng khoán tăng vù vù, mình nên làm gì khi chưa mua được cổ phiếu nào"?