"Từ Vết Thương Đến Hương Thơm".
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Quan sát của tôi là người khốn khổ trở nên hèn hạ, xảo quyệt, không đáng tin cậy, không trung thực, không thành thật, không đích thực.
Đơn giản vì anh ta đau khổ nên anh ta giận dữ với sự tồn tại, anh ta muốn trả thù.
Anh ta không thể có một nhân cách cao thượng, anh ta không thể có sự cao quý xung quanh mình.
Sự cao quý là sản phẩm phụ của lòng biết ơn và anh ta không có gì để biết ơn cả.
Người đó chỉ là một sự phàn nàn, một vết thương, và làm sao vết thương có thể tỏa hương thơm được? - nó chỉ có thể bốc mùi thôi.
Chỉ người hạnh phúc mới cao quý.
Sự cao quý không liên quan gì đến xuất thân, nó liên quan đến nghệ thuật sống.
Chắc chắn người ta có thể trở thành quý tộc nếu biết cách sống.
Và người ta chỉ có thể biết ơn nếu người ta hạnh phúc bởi vì thế thì người ta cảm thấy rằng sự tồn tại đã cho mình quá nhiều, làm sao người ta có thể đền đáp được điều đó?
Không có cách nào để đền đáp nó - do đó lòng biết ơn nảy sinh. Nếu có cách trả ơn thì không cần phải biết ơn.
Nhưng có những thứ không thể hoàn trả được - thế thì cách duy nhất có thể là cảm thấy biết ơn.
Trong sự biết ơn đó, sự bần tiện, sự lừa dối, sự tinh ranh, tất cả đều biến mất; người ta trở nên đơn giản hồn nhiên, tin cậy.
Và khoảnh khắc bạn tin cậy vào sự tồn tại, bạn bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của thượng đế. Thượng đế không phải là một niềm tin.
Chính sự tồn tại là đáng tin cậy đến mức làm cho bạn cảm thấy sự hiện diện của thượng đế - đó là một trải nghiệm.
Và mọi thứ đều bắt đầu trong niềm hạnh phúc.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét