"SỰ XA HOA CUỐI CÙNG".
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Tôn giáo là sự xa hoa cuối cùng.
Khi một người bị đói, làm sao anh ta có thể bận tâm về âm nhạc?
Và nếu bạn bắt đầu chơi đàn trước mặt anh ta, anh ta sẽ giết bạn đấy.
Anh ta cần bánh mì!
Với tôi, một xã hội nghèo nàn không thể là tôn giáo được.
Ấn Độ chỉ có thể là tôn giáo chỉ khi xã hội đạt tới đỉnh cao của sự thịnh vượng.
Ví dụ trong thời kì của Phật, Ấn Độ giống như nước Mỹ ngày nay vậy, khi đó Ấn Độ là vùng giàu có nhất, tôn giáo mà chúng ta thấy ngày nay chỉ là tàn dư của những ngày đó.
Có sự khác biệt cơ bản giữa tôn giáo của người giàu và tôn giáo của người nghèo.
Nếu người nghèo mà trở nên quan tâm tới tôn giáo thì sẽ chỉ là sự thay thế, nếu họ cầu nguyện Thượng đế thì họ cũng xin vì lợi ích kinh tế.
Cho nên thật đúng khi Karl Marx nói rằng: "Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân".
Điều đó là đúng với người nghèo, họ không thể đáp ứng nhu cầu cơ bản cho cuộc sống của họ, cho nên họ thay thế bằng thiền, bằng cầu nguyện, bằng yoga, bằng tôn giáo của họ.
Nhưng đối với người giàu có sự thay đổi cơ bản về tầm mức.
Họ không yêu cầu lợi ích về kinh tế, mà họ yêu cầu ý nghĩa của cuộc đời.
Krishna, Mahavira, Phật, 24 vị tirthankara của đạo Jaina, 24 vị hóa thân của Hindu... đều là những người sinh ra trong gia đình hoàng tộc, có học thức, là con trai của các vị vua, đó là sự khác biệt giữa tôn giáo Ấn Độ với những tôn giáo khác trên thế giới.
Một cá nhân nghèo có thể trở thành tôn giáo nhưng xã hội nghèo không thể trở nên tôn giáo.
Một cá nhân giàu có không cần thiết phải là tôn giáo nhưng xã hội thịnh vượng tự nó sẽ trở nên thèm khát tôn giáo.
Thời điểm mà xã hội trở nên giàu có thì rắc rối mới nảy sinh, những rắc rối đó không liên quan đến nhu cầu vật chất, chúng liên quan đến tâm lí nhiều hơn.
Nếu người nghèo đổ bệnh, thì bệnh tật ít nhiều liên quan đến cơ thể.
Nếu người giàu đổ bệnh, thì bệnh tật ít nhiều liên quan đến tâm trí.
Những nhu cầu tâm trí bạn nảy sinh lần đầu tiên khi nhu cầu của cơ thể bạn được thỏa mãn rồi.
Khi bạn giàu có, 99% mối quan tâm của bạn là về tâm trí.
Một cá nhân giàu có thì có thể không là tôn giáo, một cá nhân nghèo có thể là tôn giáo.
Một cá nhân nghèo có thể là tôn giáo, nhưng toàn bộ một xã hội nghèo thì cần tôn giáo chỉ như một thứ thay thế cho sự sung túc về kinh tế thôi.
Sự cầu nguyện của nó không đích thực, vì sự cầu nguyện đó là sự đòi hỏi.
Đúng vậy, chỉ người giàu mới có thể đến với tôi, nhưng khi tôi nói đến "người giàu", tôi ngụ ý hai kiểu người giàu.
Thứ nhất, người giàu về vật chất nhưng nghèo bên trong, còn kiểu thứ hai là giàu về trí tuệ nhưng nghèo về vật chất.
Vâng, chỉ có người giàu về vật chất hoặc trí tuệ mới có thể trở nên tôn giáo được.
Khi một người nghèo mà đến với tôi, ông ta chỉ xin sự thành công, ông ta yêu cầu tôi hãy làm gì đó... đây là tâm trí của một người nghèo, anh ta đang cầu xin những điều của thế gian này.
Khi một người giàu đến với tôi, anh ta có công ăn việc làm, tiền bạc, nhà cửa, anh ta có sức khỏe, anh ta có mọi thứ mà con người có thể có, và bỗng anh ta nhận thức rằng không có gì là thành tựu cả, rồi thì cuộc tìm kiếm bắt đầu.
Vâng, đôi khi một người nghèo có thể là tôn giáo nhưng để có được điều đó phải cần một trí tuệ lớn.
Một người giàu mà không có tôn giáo chỉ là kẻ ngốc.
Nếu không nhờ tiền bạc, bạn đã không đến đây, bạn đến đây vì phẫn chí với tiền bạc, vì phẫn chí với sự thành công.
Bạn đến đây vì bạn phẫn chí với cuộc đời bạn.
Một kẻ ăn xin không thể đến đây vì chưa bị những thứ đó làm cho phẫn chí.
Tôn giáo là sự xa hoa, tôi gọi đó là xa hoa tối hậu, vì nó là giá trị cao nhất.
Khi một người bị đói, làm sao anh ta bận tâm về âm nhạc?
Và nếu bạn bắt đầu chơi đàn sitar trước mặt anh ta, anh ta sẽ giết bạn đấy.
Anh ta sẽ nói: "Bạn sỉ nhục tôi, đây là lúc để chơi nhạc sao? Tôi chẳng thể hiểu được âm nhạc. Hãy cho tôi ăn, tôi đang chết đói."
Khi một người đang chết đói, thì có ích lợi gì một bức họa của Van Gogh hay một bài pháp của Phật, hay kinh Upanishad đẹp đẽ, hay âm nhạc chứ. Vô nghĩa, anh ta cần bánh mì.
Khi một người hoàn toàn hạnh phúc với thân thể mình, có nhà, có đủ ăn, có của cải thì anh ta mới bắt đầu quan tâm đến âm nhạc, hội họa, thi ca.
Bây giờ những cơn đói mới nảy sinh.
Khi mà nhu cầu thân thể được đáp ứng đủ thì nhu cầu tâm lí nảy sinh.
Nhu cầu thứ nhất là cơ thể, nó là nền móng của bạn, không có nền móng này thì tầng một không thể hiện hữu được.
Khi nhu cầu tâm lí được thỏa mãn, nhu cầu tâm linh được khởi lên.
Khi mà một người có thể lắng nghe mọi âm nhạc có thể đã nghe trên thế giới rồi, đã thấy tất cả cái đẹp rồi, và thấy rằng nó chỉ như một giấc mơ.
Khi mà đã lắng nghe mọi văn học, thi ca và thấy tất cả chỉ như cách để quên mình.
Bạn đã thấy mọi bức họa thú vị, vĩ đại, dễ chịu rồi, rồi sao nữa?
Hai bàn tay trống rỗng, thậm chí cảm thấy còn trống rỗng hơn trước.
Âm nhạc, thi ca cũng không đủ, rồi khao khát chân lí nảy sinh và trở thành niềm đam mê trong bạn, bạn bắt đầu cuộc tìm kiếm bởi vì bạn biết rằng nếu chưa thấu được chân lí tối thượng, bạn sẽ không thỏa mãn.
Tôn giáo là sự xa hoa cuối cùng.
Hoặc là bạn phải rất giàu để đến với sự xa hoa này, hoặc là bạn phải thông minh, nhưng trong cả hai trường hợp bạn phải giàu có: giàu tiền bạc hoặc giàu trí tuệ.
Tôi chưa thấy người nào nghèo về của cải, nghèo về trí tuệ mà trở nên tôn giáo cả.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét